Monday 31 January 2011

Thư tình gởi đến anh!


Giờ này anh đang làm gì hả anh? Đang vui với mái ấm gia đình hay làm gì nhỉ? Còn em, em đang ngồi để nhớ anh. Nhớ lại những phút giây hạnh phúc êm đềm, những ngày em có anh. Nhưng giờ đây mọi thứ đã xa rồi anh nhỉ? Mọi thứ chỉ còn là kỷ niệm mà thôi…


Chiều nay bước chân em lại vô tình đi qua nơi ấy, nơi ghi lại dấu chân của chúng ta những lần ngồi bên nhau trong góc nhỏ của quán cafe. Nhưng giờ đây chỗ ngồi kia không phải là anh cũng không phải em mà là một đôi tình nhân nào đấy anh ạ, tất cả khiến em vỡ òa. Những giọt nước mắt lăn dài rồi thấm ngược vào trong. Ôi kỷ niệm còn đây mà sao anh đã xa em rồi…

Em nhớ anh nhớ đến cồn cào, đôi khi em chỉ muốn gào muốn thét lên thật lớn giữa đất trời bao la rằng anh ơi em nhớ anh vô cùng. Hay chỉ là việc cầm điện thoại lên và gọi cho anh nhưng bấy nhiêu thôi cũng là điều không thể với em rồi. Nhưng sao chứ anh? Anh không còn muốn gặp em vì sợ chị ấy làm em đau, hay anh sợ gia đình mình tan vỡ?… Hàng nghìn câu hỏi trong đầu cứ vây lấy em không lời giải đáp. Trong khi hai chúng mình sống có xa xôi gì nhau đâu anh nhỉ, nếu muốn chỉ 5 phút thôi anh có thể gặp em rồi, nhưng chưa bao giờ anh gọi cho em, chưa bao giờ hẹn gặp em, kể từ ngày ấy – ngày chị biết được quan hệ của anh và em. Em nhớ anh, nhớ không chịu nổi anh à. Làm sao đây hả anh? Nỗi nhớ anh không tài nào vơi được trong em, nhất là mỗi khi nghe ai nhắc tên anh, khi vô tình chạm vào kỷ niệm. Yêu thương ơi sao mong manh quá đỗi để duy nhất một điều nói yêu anh thôi cũng không thể nữa rồi.

Đã bao lần em tự hỏi lòng mình khi ở bên anh, sao anh lại yêu em? Câu hỏi mà cả anh và em đều không thể trả lời, chỉ biết lặng yên bên nhau nghe trái tim mình lỗi nhịp. Nhưng sao những phút giây bên anh bình yên đến vậy để giờ đây trái tim em không lúc nào yên vì nỗi nhớ anh cứ cồn cào đay nghiến. Anh đã từng hứa gì với em nhỉ? Anh từng nói với em rằng: Hãy để anh lo cho em như con gái của mình, lặng yên đi bên em, dõi theo em từ phía xa, anh muốn em đi học để có một công việc tốt hơn, anh muốn nhìn thấy em cười thay vì những giọt nước mắt cứ vỡ òa vì đau khổ. Thế mà giờ đây đến một lời động viên khích lệ cho em cũng không còn nữa, chỉ còn lại là sự lặng im đến tột cùng khiến em muốn nghẹt thở. Em phải làm sao đây anh? Phải làm sao với nỗi nhớ của mình? Hãy cho em câu trả lời anh nhé!

Nếu có phút giây nào đó nhớ đến em xin anh hãy gọi cho em nhé…

Dù hàng ngày không còn được gặp anh, không còn được thấy anh cười, được nghe anh nói, hay chỉ giản đơn là sáng mai ra được nhận dòng tin nhắn của anh chúc em ngày mới tốt lành, chứ không dám mơ gì những bữa trưa được anh lo cho từng ổ bánh mỳ… Tất cả chỉ là xa vời đúng không anh? Bởi anh không thuộc về em, không bao giờ cả. Vì thế giờ đây tất cả chỉ là mơ mà thôi. Biết vậy nhưng em vẫn mơ, những giấc mơ dài để vỗ yên trái tim đang vỡ vụn vì nhớ anh.

Nếu có phút giây nào đó nhớ đến em xin anh hãy gọi cho em nhé. Còn em, em không dám gọi cho anh đâu, vì nếu gọi em lại vi phạm lời hứa với chị ấy. Em sẽ không làm những điều anh không thích nữa anh nhé. Em sẽ ngoan không bướng bỉnh cứng đầu, không lý sự nhiều làm anh khó chịu. Và em cũng sẽ cố gắng học, em sẽ không làm anh thất vọng hay cảm thấy xấu hổ với những người anh đã phải mở lời gửi gắm em.

Thôi em đi học đây anh ạ. Em sợ lắm con đường ấy, con đường đi học lại qua lối cũ mình ngồi, sao kỷ niệm cứ vây quanh em dù em đang cố gắng rất nhiều để có thể quên anh chứ. Em sẽ rất nhớ anh, nhớ thật nhiều… Vì em yêu anh rất nhiều.


xinhaytinem_halinh@yahoo.com

No comments:

Post a Comment