Saturday 12 February 2011

Chuyện những cánh thư


Dăm mươi năm về trước, cái thời mà con người không thể nhìn mặt nhau, không thể nhìn nghe thấy giọng của nhau thông qua một cái màn hình.

Chị tôi xa nhà đi học. Trước ngày đi cả tháng, cả mẹ và ba đều thay phiên nhau dặn dò chị rất nhiều. Họ quyến luyến, không muốn phải xa đứa con gái thân yêu của mình. Mà đó chỉ là suy nghĩ nhất thời, vì suy cho cùng, họ muốn con mình được bay cao, bay xa với những ước mơ lớn lao. Nên dù có buồn, có không muốn thì ba mẹ vẫn phải để chị đi.

Ngày chị đi, ba mẹ dặn dò mỗi tháng phải viết thư về một lần, chị tôi vốn nghe lời. Vậy là cứ đều đặn mỗi tháng, chị viết thư về cho mẹ.

Cứ như vậy, vào cuối tháng là ba mẹ tôi lại ngóng ngóng trông trông một lá thư tay. Nhiều khi lá thư chỉ là dăm bà dòng chữ nguệch ngoạch như những dòng thông báo ngắn gọn. Vậy mà ba mẹ vẫn chờ, vẫn nâng niu từng cánh thư một!

Bốn năm, chị học xong. Đáng lẽ bố mẹ nên vui mừng vì sắp được gặp con gái. Nghĩ là vậy, nhưng cuối cùng họ buồn hiu hắt, họ lại tiếp tục đợi chờ những cánh thư… Chị tôi quyết định ở lại thành phố lập nghiệp.


Vậy là cứ đều đặn mỗi tháng, chị viết thư về cho mẹ..

Rồi những cách thư thưa thớt dần, bố mẹ vẫn không buồn. Dù ít thư, nhưng bố mẹ giữ thái độ khi xưa, chờ đợi và trân trọng. Chỉ có một ngày, tôi thấy mẹ lạ, mẹ cầm thư mà rưng rưng nước mắt. Tôi định đọc xem thư viết gì, nhưng nước mắt của mẹ đã làm những con chữ nhạt nhòe… Chị tôi lại quyết định. Chị báo sẽ lấy chồng thành phố.

Người ta thường nói “con gái là con người ta”, bố mẹ tôi có lẽ cũng biết và chấp nhận điều đó. Lâu thật lâu tôi không còn thấy bố hoặc mẹ chờ đợi những cánh thư nữa.

Đến lượt tôi xa nhà đi học. Vẫn như ngày xưa, bố mẹ quyến luyến nhưng cũng đành buông tay. Mẹ dặn tôi viết thư. Ôi trời! Tôi bĩu môi, thời đại này ai mà còn viết thư nữa. Có gì người ta cứ gọi điện thoại hay dùng Internet chat chit với nhau là được. Nói vậy chứ ba mẹ tôi nào có biết máy tính là gì, kể gì đến dùng Internet.

Vậy là ông bà lại chờ bốn năm. Không một cánh thư, chỉ thỉnh thoảng có những cú điện thoại bất chợt và kết thúc trong thanh âm vội vã của thành phố. Tôi tự nhủ bốn năm sau mình sẽ về sống cùng bố mẹ, có gì đâu. Chỉ bốn năm…

Tôi học xong, bị sự náo nhiệt của thành phố cuốn đi. Tôi lại ở thành phố lập nghiệp. Bố mẹ biết tin, không thể nói gì…

Nhiều năm nữa nối tiếp nhau, lời hứa ngày xưa tôi hứa rằng mình sẽ về sống vối bố mẹ vẫn bị khất lại. Cho đến một ngày, khi tôi thực hiện lời hứa thì cũng là lúc bố mẹ cùng nhau về trời.

Tôi ngồi đọc lại những cánh thư ngày xưa mà bố mẹ nâng niu. Những cánh thư nhạt nhòa vì nước mắt...


Nguồn

No comments:

Post a Comment